Yến Đại Bảo chớp mắt, một hồi sau mới dè dặt hỏi: "Tiểu Ngũ, cậu ăn phải thuốc nổ sao? Cậu cảm thấy mấy câu chửi rủa của cậu rất hay ư?"
"Là Yến Đại Bảo hả? Ôi mẹ ơi, sao hôm nay cậu lại gọi điện thoại như điên cho tớ vậy? Suýt chút nữa cậu hại chết tớ rồi! Nhà tớ đang tổ chức tiệc gia đình gì đó, không được phép đem điện thoại. Cậu lại gọi điện thoại dồn dập, làm cho cả nhà gần trăm người đều nhìn vào tớ, giống như tớ là thịt bị nướng chín vậy! Cậu có biết tớ đáng thương thế nào không?"
"Nhưng tớ đâu có biết!"
Cung Ngũ cất cao giọng: "Cậu ngốc à? Tớ không bắt máy dĩ nhiên là có lí do rồi!"
"Nhưng tớ thật sự không biết mà!" Yến Đại Bảo lăn tròn trên sofa, mặt dày nói: "Người không biết thì không có tội, cậu làm gì hung dữ vậy? Người ta tốn tiền điện thoại gọi cho cậu, cậu không cảm động lại còn mắng tớ, tớ thật đáng thương! Hu hu hu hu…"