Nhạc Mỹ Giảo nghĩ một lát, "Con về trước đi, để mẹ nói chuyện với Cung Truyền Thế. Chắc chắn là Cung gia đắc tội người ta, đúng lúc con lại gây ra chuyện này nên mới bắt con đổ vỏ thay, nói con còn có Bộ Sinh. Mẹ thấy họ đã nhắm sẵn từ trước là muốn chơi Bộ gia một vố rồi. Nhưng họ cũng không nghĩ xem liệu Bộ gia có đồng ý hay không?"
Cung Ngũ ngẩng đầu lên, nói: "Giết con đi thôi!"
Nhạc Mỹ Giảo tức giận liếc nhìn cô, "Mau về nhà đi, chuyện này chắc chắn Cung gia cũng đang để ý, họ đang đợi con đi tìm Bộ Sinh."
Cung Ngũ nhảy xuống ghế, còn chưa kịp hỏi bà có tiền hay không đã bị đuổi đi rồi.
Cô nhìn con số trên bản báo cáo giám định, mắt nổ đom đóm. Kiếp này cộng thêm cả kiếp sau nữa cô cũng chưa chắc được nhìn thấy mười triệu, cô tìm đâu ra nhiều tiền như vậy để tiêu chứ?
Thật là tức chết đi được mà!
Cung Ngũ đang lững thững đi trên đường thì bỗng có một chiếc xe giảm tốc độ đi bên cạnh cô, cửa sổ xe phía sau hạ xuống, "Tiểu Ngũ!"
Cung Ngũ quay đầu nhìn, là Bộ Sinh.
Cung Ngũ vẫn luôn cảm thấy Bộ Sinh rất đẹp trai, từ gương mặt cho đến dáng người đều là kiểu đẹp có thể khiến người ta treo lên tường ngày ngày ngắm nghía. Tuy nhiều lúc anh ta cư xử lạnh lùng nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp khiến người ta say mê.
"Lên xe." Bộ Sinh nói, "Tôi đưa em đi ăn."
Cung Ngũ liếc nhìn anh, không hứng thú lắm, nói:"Không đói." Rồi cất bước định rời đi.
"Tiểu Ngũ." Bộ Sinh lại nói, "Tôi nghe nói em vừa gây ra chút chuyện rắc rối."
Cung Ngũ dừng bước. Cô suýt nữa quên mất, Bộ Sinh có tiền.
Bộ Sinh nói: "Lên xe đi."
Tài xế xuống xe, mở cửa sau xe, nghiêng đầu nhìn cô.
Cung Ngũ bước lên xe, dựa vào ghế ngồi, áp mặt vào kính cửa xe, không nói lời nào.
"Ngài Bộ, bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Em muốn ăn gì?"
Cung Ngũ uể oải đáp: "Gì cũng được."
"Đến Kim Huy." Anh dặn dò tài xế, nhìn cô, cặp lông mi dài cong vút khiến cho phụ nữ cũng phải ngưỡng mộ. Anh cúi người, rút tờ báo cáo giám định trên tay cô ra.
"Tại sao không nói cho tôi biết?"
Cung Ngũ mím môi, hồi lâu sau mới đáp, "Tôi đã hỏi rồi, tiền sửa xe rõ ràng là không cần nhiều tiền đến thế, bọn họ cố tình gài bẫy tôi!"
Bộ Sinh cười, "Không ăn không ngủ, chỉ tức giận thôi thì cũng đâu có tiền, đúng không?"
Cung Ngũ giơ ngón tay chọc vào sau ghế phụ xe, nói: "Có mang tôi đi bán cũng không được nhiều tiền đến thế..."
Bộ Sinh ngước lên, nhìn cô, cười nói: "Vậy thì phải xem là bán cho ai, nếu là bán cho tôi thì chắc chắn là được."
Cung Ngũ không tiếp lời, vẫn uể oải như cũ..
Bộ Sinh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô đặt trên đùi, "Không sao, tôi giúp em."
Cung Ngũ quay đầu lại liếc nhìn anh, "Mười triệu?"
"Đúng, mười triệu!" Bộ Sinh trả lời dứt khoát, vẻ mặt tươi cười.
"Anh đùa đúng không?" Cung Ngũ đánh giá vẻ mặt anh, "Đó là mười triệu đấy, không phải một nghìn đồng đâu!"
"Tôi biết, mười triệu, phía sau đó còn có rất nhiều số không."
Vẻ mặt Cung Ngũ không thể tin được, sau đó cô chầm chậm xoay đầu lên đằng trước, quay lưng lại với Bộ Sinh, bĩu môi. Làm màu đấy à? Lừa cô sao? Sao có thể được chứ?
"Tiểu Ngũ", Bộ Sinh ở phía sau cô nói, "Tôi nói thật đó. Em đừng lo lắng."
Cung Ngũ ngồi thẳng lưng lên, cô chỉ vào những con số ở trên bản báo cáo, hỏi: "Anh chắc chắn là không đếm nhầm số không nào đấy chứ?"
Bộ Sinh cười: "Không."