Điện thoại của chị Mạch vang lên, chị ta nhìn một cái lập tức đổi sắc mặt, nhấc máy nói: "Đạo diễn Phùng, chào ngài."
Chỉ vài phút sau, mặt của chị Mạch trở nên khó coi. Đợi chị ấy tắt điện thoại, thì cái điện thoại trong tay cũng sắp bị chị bóp vỡ đến nơi.
Yến Thanh Ti: "Chuyện gì vậy?"
Chị Mạch: "Mẹ nó chứ, thịt đến miệng rồi còn rơi mất. Không được, chị phải làm rõ xem chuyện gì đang xảy ra."
Chị Mạch gọi liền lúc bảy, tám cuộc mới buông điện thoại xuống.
"Chị vừa nhờ người hỏi rồi, họ nói cậu chủ công ty Lạc thị vừa giới thiệu một nữ diễn viên mới, tài trợ rất nhiều tiền, vai diễn trong bộ phim điện ảnh kia cũng được chọn luôn rồi."
Chị Mạch cũng chút chán chường, việc đã đến nước này thì không có khả năng lật ngược tình thế được, phẫn nộ nói: "Doanh nhân không lo làm ăn, chạy vô đây giúp vui làm cái gì không biết?"
Yến Thanh Ti vừa nghe thế híp mắt nói: "Lạc thị, có phải là Lạc Cẩm Xuyên?"
"Em làm sao biết?"
"Người quen. Anh ta giới thiệu ai vậy?"
"Tiết Tranh, năm ngoái vừa được giả thưởng nữ diễn viên mới xuất sắc nhất."
Yến Thanh Ti nghĩ lại những lời hôm đó của Lạc Cẩm Xuyên, cô cười lạnh, muốn âm thầm ngáng chân cô, muốn ăn "đồ ăn trong mâm" của cô, Lạc Cẩm Xuyên, anh đúng là có gan lắm!
Cô sẽ không để hắn chơi mình thế đâu!
Cô nói với chị Mạch đang tức lộn ruột kia: "Gọi Tiểu Từ qua đây trang điểm cho em, em ra ngoài gặp người quen."
Chị Mạch: "Gặp ai?"
Trong đôi mắt xinh đẹp của Yến Thanh Ti ánh lên vài tia sát khí: "Đi đòi nợ, mẹ kiếp, không thể để tối qua bị chơi lỗ vốn được."
Chị Mạch bống nhiên không hề cảm thấy bực bội nữa, nói: "Được, chị gọi luôn đây."
Gọi điện thoại cho Tiểu Từ xong, chị liền hỏi: "Em chắc chắn là người em quen kia có thể giúp đỡ mình chứ?"
Yến Thanh Ti nói với chị Mạch: "Em nói cho chị biết, nếu anh ta không giúp được em thì cả cái Lạc Thành này không có người thứ hai có thể giúp được. Một khi em dụ dỗ được anh ta thì về sau chị không cần lo lắng nữa, xem ai dám ngáng chân chúng ta?"
"Thật sao?"
"Đừng phí lời nữa, mau lên…"
Một tiếng sau, con đường trước sảnh tập đoàn Nhạc thị có một chiếc ô tô con dừng lại.
Tiểu Từ hỏi: "Chị Thanh Ti, chị xác định là muốn vào đây? Chỗ này quản lí rất chặt, không có thẻ ra vào của công ty thì không vào được đâu."
Cậu ta vẫn chưa nói xong thì Yến Thanh Ti đã mở của xuống xe rồi. Cậu vội vàng quay đầu nhìn theo, không biết Yến Thanh Ti nói gì với bảo vệ trước cửa mà lại có thể đi vào.
Đi vào cửa lớn, cô liền bị lễ tân chặn lại hỏi: "Xin chào, xin hỏi cô muốn tìm ai?"
Yến Thanh Ti bỏ kính xuống: "Nhạc Thính Phong."
Em gái lễ tân nghe cô nói xong liền sững lại, tìm Đại Boss của công ty cô: "Cái này... thật không phải, xin hỏi cô có hẹn trước không ạ?"
Yến Thanh Ti rướn người về phía trước một chút, nói: "Hẹn ở trên giường có tính không?"
Cô lễ tân đỏ mặt không biết nên trả lời thế nào.
Đằng sau bỗng truyền đến một tràng tiếng cười, cô lễ tân nhìn về phía đó như thấy cứu binh đến liền nói: "Giám đốc Vũ, vị này muốn tìm Nhạc tổng... nhưng lại không có hẹn trước."
"Tìm Nhạc tổng có việc gì?"
Ánh mắt Yến Thanh Ti chuyển sang người đàn ông trẻ tuổi đang đứng trước mặt cô, mặt mũi tuấn tú sắc nét, mày kiếm nhếch lên, toát lên vẻ thanh nhã mà từ tính, Yến Thanh Ti chỉ liếc một cái nói: "Đòi nợ."
Anh ta liền dựa cả người vào bàn lễ tân, khoanh tay trước ngực, cười mà như không cười hỏi cô: "Cái này thú vị đấy, anh ấy nợ cô cái gì vậy? Nói tôi nghe xem?"
Dáng người của gã đàn ông này rất cao, nhất là lúc anh ta dựa người gần vào làm cho cô cảm thấy một loại áp lực vô hình.
Yến Thanh Ti tự giác lùi về phía sau một bước nói: "Anh ta nợ tôi cái gì, có thể nói cho anh được sao? Kể cả nói ra thì anh nghĩ anh có trả hộ anh ta được không?"