Vũ Phóng cảm thấy người này rất thú vị, lại hỏi: "Cái này... còn phải xem là vấn đề gì nữa. Cô nói xem xem, ví dụ như..."
Yến Thanh Ti cười nói: "Ví dụ, lên giường với người khác, trời sáng không nói câu nào liền kéo quần đi mất. Đại lão gia như các vị thuê phòng không trả tiền thì cũng thôi, thế mà trước khi đi còn tiện tay lấy mất điện thoại của người khác, món nợ này anh xem anh có quản nổi hay không?"
Câu này... thông tin quá khủng rồi. Vũ Phóng bỗng nhiên thấy hình như mình rảnh rỗi quá thì phải, việc này... thật sự là không quản nổi.
Anh ta sờ sờ mũi mũi nói: "Người cô nói có thật sự là Nhạc tổng của chúng tôi không?"
Yến Thanh Ti cười nói: "Cái loại đàn ông cặn bã này, không phải anh ta, chẳng lẽ là anh sao?"
Vũ Phóng lại đánh giá một lượt Yến Thanh Ti, em gái này thật "mãnh", bản thân anh cũng rất hiếu kì với những lời nói của cô ta, Nhạc Thính Phong mà thiếu tiền như thế sao?
Ngủ với người ta đã không trả tiền thì thôi lại còn tiện tay lấy mất điện thoại của người ta. Anh ta lầm bầm một câu: "Tôi không có cặn bã như vậy…"
Vũ Phóng đi khách sạn với gái đã có khi nào không trả hết tiền phòng đâu, nếu không trả hết thì cũng chia đôi 5:5.
Anh liếc nhìn thấy một người liền cao giọng hét: "Trợ lí Giang, cô gái này muốn gặp Nhạc tổng."
Giang Lai vừa bước ra khỏi thang máy, nhìn thấy bóng lưng của Yến Thanh Ti đã xoay người muốn trốn, kết quả lại bị "đồng đội" đâm cho một nhát sau lưng.
Giang Lai không thể không dừng bước, từ từ quay người lại trực tiếp đối diện với ánh mắt đen láy sâu thẳm của Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti giơ tay lên ngoắc ngoắc Giang Lai lại, những ngón tay hết sức mảnh mai lại sơn màu đỏ tươi như thể đi quyến rũ cả ma quỷ vậy.
Giang Lai than một câu rồi đành đi qua: "Cô Thanh Ti, lâu lắm không gặp."
Giang Lai đứng đối diện với Yến Thanh Ti liền thấy da đầu ngứa ngáy hết cả lên, không phải anh ghét gì Yến Thanh Ti, chỉ là trong lòng lại có chút sợ cô.
Yến Thanh Ti cười cười nói: "Không sai, ba năm rồi không gặp mà anh vẫn nhớ tôi. Xem ra ở trong lòng anh, tôi cũng có chút địa vị, đưa tôi đi gặp Nhạc Thính Phong."
Mặt Giang Lai nhăn lại như quả táo tàu: "Nhạc tổng đang họp, hay là đổi hôm khác..."
Yến Thanh Ti nào có dễ dàng để anh ta đổi ngày được: "Anh ta đang họp thì liên quan gì đến tôi, tôi muốn gặp anh ta."
Giang Lai muốn thẳng thừng từ chối, nhưng nhìn vẻ mặt Yến Thanh Ti lại không nói được đành hạ giọng: "Cô... đừng làm khó tôi được không?"
Yến Thanh Ti gật đầu: "Được, tôi không làm khó anh nữa, vậy anh chuyển lời giúp tôi. Bà đây không phải hạng người anh ta muốn trèo lên lúc nào thì trèo lên lúc ấy, mẹ nó còn lấy trộm điện thoại của tôi, có phải thèm tiền đến điên rồi hay không?"
Giang Lai bị Yến Thanh Ti nói đến mức hai tai đều đỏ hết lên, ở chính công ty mình lại bị người khác mắng đến thối đầu, mặc dù không phải mắng mình nhưng Giang Lai vẫn cảm thấy mất mặt, thật mất mặt.
"Cái đó... tôi gọi điện hỏi chút."
Giang Lai lấy điện thoại ra, lướt tìm một dãy số: "Alo, Nhạc tổng..."
Anh ta vừa mới nói được ba chữ, trong tay liền trống không, điện thoại đã bị Yến Thanh Ti cướp lấy.
Yến Thanh Ti đưa điện thoại lên nghe, mỉa mai nói: "Chú Nhạc, tối qua ngủ ngon chứ? Trời mới sáng đã đi rồi, lo tôi tìm chú đòi tiền thuê phòng đến thế cơ à? Sao, ba năm không gặp, có phải cảm thấy thân thể tôi vẫn "ngon" như ngày xưa hay không? Gặm cắn cả một đêm, miệng có tê không, có cần tôi cho chú một nụ hôn không?"
Giang Lai, Vũ Phóng, em gái lễ tân, lúc này trên mặt của mỗi người đều đỏ như mông khỉ.