Nhạc Thính Phong hỏi: "Mẹ ghét con yêu tinh đó như vậy, nếu đứa bé không còn nữa thì cô ta sẽ không thể uy hiếp để gả vào nhà chúng ta, như vậy chẳng phải rất tốt sao? Người như cô ta, lỡ mà có vào gia đình mình thật, mẹ còn sống yên được không?"
Nhạc phu nhân hầm hừ nói: "Có sống được hay không là chuyện của tao, mày đừng có nói mò, cũng đừng hòng lấp liếm cho qua. Mày đã hơn ba mươi tuổi rồi, tưởng con muốn có lúc nào cũng được chắc? Mày giết chết con đẻ của mình thì cẩn thận tương lai mày... mày... Hừ... "
Nhạc Thính Phong vân vê trán, Nhạc phu nhân cứ nhắc đi nhắc lại mãi khiến anh cũng thấy đau cả đầu.
Yến Thanh Ti thật đúng là một con yêu quái, anh bật dậy: "Mẹ, con có việc, đi trước đây."
Nhạc phu nhân ở phía sau quát lớn: "Nhạc Thính Phong, tao nói cho mày hay, mày đừng tưởng tao sẽ dễ dàng bỏ qua chuyện này."
Nhạc Thính Phong đi được vài bước lại đứng lại: "Mẹ, sau này mẹ cũng nên để ý mắt nhìn người của mình đi."
Nhạc phu nhân...