Mũi kim đâm vào ống, Yến Thanh Ti tiêm thuốc ngủ vào trong.
Yến Thanh Ti cười lạnh: "Chị thân yêu à, chị ngủ nhiều hơn một chút nhé!"
Ra khỏi cửa, Tiểu Từ hỏi Yến Thanh Ti: "Chị, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Lỡ như có ai biết được thì sao đây?"
Yến Thanh Ti mặc kệ: "Biết thì cứ để cho biết thôi..."
Tuy Yến Thanh Ti hận không thể giết chết cả nhà họ Yến, nhưng ban ngày ban mặt thế này, cô cũng không thể ra tay thật được. Cô chỉ tiêm cho Yến Minh Châu lượng thuốc đủ để cô ta ngủ vài ngày, cũng chưa đến nỗi chết người.
Hơn nữa, truyền thuốc ngủ vào người Yến Minh Châu, căn bản cũng chẳng thể tra ra được cái gì. Trước cửa phòng bệnh cũng không lắp camera giám sắt nên sẽ chẳng sao đâu.
Lần này, cô chỉ muốn dạy bảo Yến Minh Châu một chút thôi.
Không truyền mấy căn bệnh như HIV, hay bệnh truyền nhiễm cho cô ta đã là phúc đức cho cô ta lắm rồi.
...