Anh nhìn thấy lịch sử trò chuyện của Yến Thanh Ti và Du Dực, nhìn thấy cả bức ảnh đen trắng đó.
Vốn dĩ Yến Thanh Ti định giấu nó đi, nhưng… giờ giấu cũng vô dụng.
Cô thở dài: "Bị anh nhìn thấy mất rồi."
Nhạc Thính Phong vươn tay cầm lấy cái điện thoại của Yến Thanh Ti: "Anh cũng đâu có muốn xem, nhưng mãi chẳng thấy em về phòng gì cả, ai biết em đang giấu anh thông đồng với thằng nhóc tiểu thịt tươi nào chứ, giới giải trí của các em nhiều cám dỗ thế cơ mà…"
Yến Thanh Ti cười nói: "Không phải chứ, lẽ nào anh không có tự tin vào bản thân mình?"
Nhạc Thính Phong bĩu môi: "Đương nhiên là anh có tự tin rồi, anh không tin mấy cái thằng nhóc đê tiện màu mè ngoài kia thì có…"
Yến Thanh Ti vỗ vỗ mặt anh: "Đã nói rồi mà, em chỉ thích kiểu như anh thôi, anh còn lo lắng linh tinh cái gì nữa."
Nhạc Thính Phong ghé sát mặt vào cô: "Nào, đến ăn một miếng đi, nhanh."
Yến Thanh Ti véo má anh: "Ngoan, nghe lời…."