Khúc Kính cười khà khà nói: "Chuyện này chưa kết thúc đâu, vội làm gì, lát về tôi sẽ báo cảnh sát giúp ông."
Nhạc phu nhân chậm rãi nói: "Trương Thanh Nhã, bà nói bà phải đấu với tôi đến cùng, nhưng bà lấy cái gì ra để đấu với tôi, bà dựa vào cái gì để đấu được đây? Bà có gì hơn tôi? Đàn ông à? Niềm kiêu hãnh lớn nhất của bà chính là được gả vào nhà Hạ Lan, được lên chức Hạ Lan phu nhân, bà tưởng bà như vậy thì có thể thành phượng hoàng rồi chắc? Đừng quên... năm ấy bà làm thế nào để được gả cho Hạ Lan Minh Đức? Bà có muốn tôi vạch trần hết tất cả những chuyện cũ xấu xa, dơ bẩn bà từng làm ra cho mọi người biết bộ mặt thật của bà luôn không?"
Hạ Lan Minh Đức có tức tới mấy cũng nghe ra được ẩn ý trong câu nói này, ông ta lập tức hỏi: "Bà có ý gì?"
Hạ Lan phu nhân hoảng loạn gào lên: "Bà nói linh tinh, Minh Đức, anh đừng nghe bà ta nói linh tinh, tất cả những gì bà ta nói đều là xằng bậy hết..."