Cảm giác dường như sắp chết vừa rồi thật đáng sợ, Du Hí đã sợ đến toàn thân nhũn ra, anh ta ho đến nổ phổi, khóc lóc nói: "Khụ khụ... khụ... Hai... hai, chú hai... khụ... Cháu... sai... rồi... tha.. tha... cho... cháu đi..."
Lúc mới bị đè xuống, trong lòng Du Hí còn có cảm giác hận.
Con mẹ nó, ông ta không phải là người, dám làm như vậy với anh? Anh ta còn nghĩ bụng đợi trời sáng sẽ trở về mách lẻo, ai ngờ lại bị cho uống nước bồn cầu.
Du Dực cười nhạt: "Biết sai rồi à? Vậy nói cho chú nghe, cháu sai chỗ nào?"
Nhìn gương mặt của Du Dực, Du Hí cảm giác như đang nhìn thấy ma quỷ vậy. Đây không phải là chú hai mà là quỷ đòi mạng thì đúng hơn.
Anh ta lắp bắp nói: "Cháu... cháu... cháu không nên giấu chú... không nên giấu mọi người, cháu nên..."
Lời còn chưa dứt đã lại bị Du Dực ấn đầu vào bồn cầu tiếp.
"Chưa nghĩ được rõ ràng thì chưa nên rút đầu ra ngoài vội."