Trong lòng Du Hí điên cuồng mắng chửi: Tìm tôi có chuyện? Bây giờ là nửa đêm hai, ba giờ sáng, nhất định phải nói vào cái giờ này à?
Một màn vừa rồi tí nữa thì dọa chết Du Hí, mẹ nó, y như gặp quỷ.
"Chú Hai, chú... chú nói..." Bất kể trong lòng có mắng chửi hăng hái như thế nào thì há miệng ra vẫn là bộ dạng cháu trai ngoan ngoãn.
Du Dực rút ra một điếu thuốc, châm lên, đầu thuốc sáng lên mơ hồ soi sáng gương mặt của ông: "Tại sao cháu lại bị ngã?"
Du Hí liếm liếm môi: "Là do... lúc đang hút thuốc, không cẩn thận... nên ngã xuống."
Du Dực không nói gì từ từ thở ra một khói vòng, ngồi lặng im hút thuốc. Mùi thuốc lá dần dần bao trùm căn phòng tốt đen như mực này, yên tĩnh đến mức quỷ dị, chỉ có thể loáng thoáng nghe được âm thanh phát ra lúc thuốc lá cháy.
Du Hí lòng như có mèo cào, từng chút một cào vào ruột gan anh ta, càng ngày càng khẩn trương, càng ngày càng sợ hãi.