Hạ Lan Phương Niên bực tức ngắt lời: "Đủ rồi, đó là chuyện của em với mẹ, anh không biết. Tú Sắc... làm con gái, việc đầu tiên là phải hiền lành, tiếp đến phải biết dè dặt..."
Vành mắt Hạ Lan Tú Sắc đỏ lên: "Anh bảo em phải hiền lành, vậy Yến Thanh Ti thì sao, cô ta xấu xa như vậy, sao anh còn thích cô ta chứ?"
Hạ Lan Phương Niên ngừng lại không nói gì. Anh nhìn Hạ Lan Tú Sắc một lát, rồi mới lạnh lùng đáp: "Cô ấy không xấu... Cô ấy vốn là một cô gái hiền lành hơn bất cứ ai, nhưng những điều mà cô ấy phải trải qua là những điều em chưa bao giờ phải nếm trải cả. Cô ấy thành ra như bây giờ đều là do bị người ta bức ép, em đừng có lấy hoàn cảnh lúc này của em ra để mà bì với cô ấy."
Hạ Lan Tú Sắc chớp mắt, nước mắt lăn xuống, cô bình tĩnh lại, đưa tay kéo lấy tay Hạ Lan Phương Niên, nói: "Em xin lỗi, anh hai, em sai rồi, em không nên so sánh với chị Thanh Ti, anh đừng giận em mà."