Con trai thì tai nạn, con gái thì thành cái dạng này, công ty thì xảy ra một đống chuyện, Yến Tùng Nam chưa bao giờ thấy mệt mỏi như lúc này.
Ông ta bực bội lắc lắc đầu, cầm lấy áo khoác rồi đi ra khỏi nhà.
Yến Tùng Nam lái xe tới một khu dân cư bình thường, nhấn chuông cửa hai lần. Cửa phòng mở ra, ông ta đi vào ôm lấy một cô gái trẻ: "Giờ chỉ có chỗ này của em là yên tĩnh thôi."
Cô gái ôn nhu nói: "Anh ngồi xuống trước đi, em lấy nước cho anh."
Yến Tùng Nam dựa lưng vào ghế salon, cô gái trẻ xoay người rót nước. Cô lấy một ít bột phấn trắng từ cái bình đổ vào cốc nước, chất bột trắng nhanh chóng hòa quyện vào nước, không phát hiện ra điều gì khác thường.
Cô nở nụ cười yếu ớt rồi bưng cốc nước qua, quả thật là rất ôn nhu mềm mại.
...
Yến Thanh Ti về đến nhà, chị Mạch đã đợi ở đó.
Cô đưa cho chị Mạch xem mấy tấm ảnh: "Thế nào, có nhìn ra đây là em không?"
Chị Mạch kinh ngạc: "Đây là em?"