Du Dực nhìn cô nói: "Đứa ngốc, tuy rằng chú thấy thằng nhóc đó không tồi, nhưng tri nhân tri diện bất tri tâm, ai có thể bảo đảm cậu ta sẽ mãi mãi tốt với con? Tự chuẩn bị cho mình một con đường lùi thì càng tốt hơn."
"Cám ơn… Nhưng mà ông… chẳng có lý do gì để giúp đỡ tôi cả, tôi chỉ là con gái của một cố nhân."
Du Dực: "Chỉ cần thế là đủ rồi."
Một câu ngắn gọn này khiến cho Yến Thanh Ti không thể nói được thêm một lời cự tuyệt nào nữa.
Du Dực nói: "Chú nợ mẹ con một cái mạng, giờ không cách nào trả lại bà ấy được, may mắn là vẫn còn có con. Nếu chú có thể làm điều gì đó cho con thì điều đó sẽ làm chú thấy dễ chịu phần nào."
Yến Thanh Ti ngẩng đầu lên, không biết nên nói gì để an ủi ông.
Do dự một lúc, Yến Thanh Ti mới hỏi: "Chú… vẫn… ổn chứ?"
"Không sao, chú rất ổn, cuối cùng chú cũng tỉnh lại."
Cuối cùng ông cũng tỉnh lại từ giấc mơ đoàn tụ kéo dài mười bảy năm.