Những ngón tay của Yến Thanh Ti siết chặt trang giấy, nhưng mặt cô lại bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng.
Bức phác hoạ đó vô cùng tỉ mỉ kĩ càng, mỗi một sợi tóc đều được thể hiện rõ nét, dưới con mắt bên trái có một nốt ruồi nho nhỏ mờ mờ cũng được vẽ lên.
Tất cả đều có thể nhìn ra người vẽ bức phác thảo này đã tinh tế đến mức nào, ông ta nhớ từng chi tiết trên khuôn mặt của cô ấy, khắc ghi sâu đậm tất cả mọi thứ của cô ấy.
Khi vẽ bức hoạ này ông ta đã dồn hết tâm tư và tinh lực lên đó.
Nhạc Thính Phong cũng nhìn thấy người trong bức vẽ, anh nheo mắt lại, liếc nhìn Du Dực.
Người con gái trong bức hoạ này giống Yến Thanh Ti đến chín phần, thực ra không phải là hoàn toàn y hệt, ánh mắt và cả nụ cười nơi khoé miệng rõ ràng không phải là Yến Thanh Ti. Cho nên Nhạc Thính Phong vừa nhìn đã biết đây tuyệt đối không phải là Yến Thanh Ti.
Thay vì nói đó là một người giống y hệt Yến Thanh Ti, không bằng nói… đó là… người đó là… Mẹ vợ của anh!