Diệp Thiều Quang có thông minh, có nhạy bén đến thế nào đi chăng nữa, nhưng cảm giác như bị bắt gian tại trận thế này khiến anh không biết mình nên nói gì!
Chỉ là, bị Yến Thanh Ti nhìn với ánh mắt như vậy anh thấy rất quỷ dị, cô ta chỉ thiếu mỗi điều tát cho anh một cái rồi chửi: "Thằng khốn nạn!" thôi.
Diệp Thiều Quang nhìn Quý Miên Miên, được lắm... còn biết quấn ga giường, có tiến bộ!
Quý Miên Miên sốt đỏ bừng hết cả mặt, lảo đảo đứng đó, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể gục xuống, miệng vẫn gọi: "Chị Thanh Ti."
Diệp Thiều Quang muốn chạy tới đỡ, nhưng ánh mắt Yến Thanh Ti lúc này quả thật rất đáng sợ, anh sợ lỡ mà chạy tới đỡ lấy Quý Miên Miên, Yến Thanh Ti sẽ bẻ gãy tay anh ra thì sao.
Yến Thanh Ti trừng mắt hăm dọa: "Sao không nói gì, tôi đang nghe đây, nói đi?"
Diệp Thiều Quang cười gượng một tiếng: "Phải... Sao lại ở trên giường tôi thế nhỉ?"