Sắc mặt Nhạc Thính Phong âm u lạnh lẽo, bóp nát cái ly đang cầm để rót nước cho Yến Thanh Ti, những mảnh thuỷ tinh vỡ nát đâm vào lòng bàn tay anh. Yến Thanh Ti tìm mấy miếng băng cá nhân mà cô chuẩn bị sẵn trong hành lí, xử lý vết thương cho anh xong rồi dán lên.
Yến Thanh Ti cười hỏi: "Có phải là cảm thấy mình bị cắm sừng nên tức giận?"
Nhạc Thính Phong ngẩng đầu nhìn cô, nói: "Anh không nên để em phải chịu những thứ này, nên bảo vệ em tốt hơn."
Biểu cảm của anh, giọng nói của anh đều thể hiện một sự nghiêm túc từ trước đến nay chưa từng có.
Yến Thanh Ti khẽ mỉm cười, thân mật đụng vào trán Nhạc Thính Phong, dùng chóp mũi cọ cọ lên mũi anh: "Không sao đâu, em không quan tâm đến những thứ đó đâu mà, anh cũng đừng để ý đến nó nữa."
Yến Thanh Ti không phải là loại con gái chỉ biết đứng sau lưng đàn ông. Dù cho cô có dựa vào anh, cô cũng không muốn để mất năng lực sinh tồn của chính mình.