Nhạc phu nhân rốt cuộc cũng tha cho lỗ tai của Nhạc Thính Phong, ôm bụng lại gần, đầy mặt tươi cười nói: "Tỉnh rồi tỉnh rồi... Thanh Ti... con có chỗ nào không thoải mái không? "
Yến Thanh Ti mở miệng muốn nói, nhưng trong cổ họng như có lửa đốt không nói được chữ nào, có thể là do phơi nắng quá lâu nên bị như vậy, Yến Thanh Ti cố gắng một lúc lâu mới phát ra được âm thanh yếu ớt: "Con ổn..."
Trong những năm qua, chưa bao giờ cô thấy ổn như lúc này, cũng chưa bao giờ thanh thản, nhẹ nhõm như vậy, rốt cuộc cũng có cảm giác đang sống.
Rốt cuộc cũng nhìn thấy ánh mặt trời sau một trận giông tố ác liệt.
Một mình cô cô đơn bước đi trên con đường chông gai ngần ấy năm, cuối cùng cũng đã kết thúc.
Yến Thanh Ti nâng môi cười lên, ai cũng phải trả giá cho sự trưởng thành, cái giá đó có thể là quá nhẹ nhàng, cũng có thể là quá tàn khốc.