Đinh Mộc Liên cuối cùng cũng tỉnh ra, một bên má đau rát, cô ta tủi thân ấm ức khóc lóc, "Daddy… con xin… xin lỗi… Vừa nãy con không cố ý đâu. Vừa nãy con nhìn thấy hai người bị thương nên mới tức giận quá thôi, con xin lỗi… Con xin lỗi, daddy tha thứ cho con nha, con xin daddy đấy."
Nhạc Bằng Trình liếc qua Đinh Mộc Liên, hừ lạnh một tiếng: "Hừ… sau này liệu mà biết giữ mồm giữ miệng."
Đinh Cẩm Quỳ hỏi: "Ba, mẹ, chuyện đêm hôm qua là do Tô Ngưng Mi làm đúng không?"
Đinh Mộc Liên lầm bầm nói: "Không phải con mụ đó thì còn ai vào đây."
Đinh Phù lặng lẽ khóc không nói gì, Nhạc Bằng Trình nghiêm mặt cũng không mở miệng nói câu nào. Chuyện tối hôm qua một chữ ông ta cũng không muốn nhắc lại, bởi chỉ cần nhớ lại thì ngay lập tức ông ta sẽ nhớ đến chuyện đêm hôm qua Đinh Phù bị bao nhiêu thằng đàn ông đè lên.
Con rùa xanh trên trán như thể bị dùng que sắt nung ấn lên đó, cả đời này đều không xoá đi được.