Nhạc Thính Phong cười: "Em có tùy tiện hay không tùy tiện liên quan quái gì đến anh? Anh tùy tiện là được rồi, không phải sao?"
Yến Thanh Ti câm nín...
Lồng ngực của Nhạc Thính Phong vừa ấm áp, lại mạnh mẽ, cả người Yến Thanh Ti bị anh đè lên, mùi vị nam tính mạnh mẽ toát ra khiến cô có chút khó thở: "Tôi thật muốn nói cho anh biết chúng tôi vừa đi làm gì mà, anh không muốn nghe một chút nào sao?"
Nhạc Thính Phong kéo khóa áo của Yến Thanh Ti xuống một chút, làm lộ ra dây áo màu đen bên trong, ngón tay anh móc một cái, dây áo lập tức bị kéo trượt khỏi bả vai của cô.
Cúi đầu hôn lên bờ vai trắng nõn, mịn màng, há miệng, cắn nhẹ một cái.
"Không muốn, chờ xong việc với em anh có thể đi hỏi mẹ, chỉ cần vài phút là hỏi được thôi, không cần thiết phải lãng phí thời gian bên em… Anh cảm thấy, trước hết nên để cho em ăn no đã, tránh để khi đói bụng em lại phải chạy đi xem loại video đó."
Yến Thanh Ti...