Nhạc phu nhân nhéo nhéo lỗ tai Nhạc Thính Phong: "Ôi giời, biết ngay mà, mẹ còn vội hơn con ấy, người thích Thanh Ti nhiều như lá rụng mùa thu thế này, sao không lo được. Mấy bữa trước có một tên tiểu bạch kiểm cầm hoa hồng chạy tới, may mà bị mẹ bắt gặp, nếu không bây giờ khẳng định đã suốt ngày chạy tới quấn lấy Thanh Ti rồi."
Nhạc Thính Phong xoay người lại: "Mẹ... tình địch quan trọng hơn, chúng ta phải liên thủ lại đối phó ngoại địch trước."
"Cái này còn cần con nói sao? Nhạc Bằng Trình với Đinh Phù sao có thể so với đám tình địch của con được."
Nhạc Thính Phong thấy thái độ và giọng điệu cực khinh thường của Nhạc phu nhân khi nhắc tới Nhạc Bằng Trình, lúc này mới hoàn toàn yên tâm, mẹ anh rốt cuộc cũng thông suốt rồi.
Nhạc Thính Phong cảm thấy Yến Thanh Ti thật tốt, phải nói là quá tốt, mẹ anh nói đúng, đây chính là linh vật may mắn của nhà bọn họ.