Yến Thanh Ti vươn tay nghếch cằm Nhạc Thính Phong lên: "Năm đó, tôi mà biết anh sẽ trở nên không biết liêm sỉ là gì thế này, chắc tôi thật sự không dám ngủ với anh đâu."
Nhạc Thính Phong tóm lấy tay cô hôn một cái: "Năm ấy tôi mà biết tôi sẽ vì em mà trở nên vô liêm sỉ đến thế này, tôi sẽ không nên để em ngủ chỉ một đêm đó."
Nên... ngủ mãi mãi luôn.
Yến Thanh Ti cười nhẹ một tiếng: "Nhớ thật đấy, trước đây chỉ cần nói bừa một câu cũng có thể khiến anh nổi giận, tiếc là, hiện tại hình như có nói gì cũng vô dụng rồi."
Nhiều khi Yến Thanh Ti cũng thất bại lắm, Nhạc Thính Phong càng ngày càng vô liêm sỉ, càng ngày càng không biết xấu hổ, quả thật anh đã phát huy được hai chữ "vô lại" tới cực điểm luôn rồi.
Nhạc Thính Phong thở dài một hơi: "Chỉ trách hồi đó còn quá trẻ người non dạ."
Khi ấy anh cao ngạo không làm rõ được tình hình, tới giờ mới rõ ràng được mọi thứ.