Yến Thanh Ti cười tươi rói: "Phải, chết thử cho tôi xem?"
Yến Như Kha môi run lên, bộ dạng rất đáng thương.
Mọi người đều không nói gì, Hạ Lan phu nhân thấy họ như đang ước định gì đó với nhau.
Nhạc Thính Phong nhìn và nghĩ xem anh có phải ra tay giúp không?
Duy chỉ có Hạ Lan Tú Sắc là lo lắng, nhìn hết người này tới người khác, không một ai mở miệng, kì thật cũng chỉ thiếu điều là Nhạc Thính Phong chưa xen vào thôi.
Hạ Lan Tú Sắc cắn môi, nói: "Chị Thanh Ti, chị đừng vậy mà, như vậy đáng... đáng sợ lắm... Chị đừng như vậy, mọi người đều quen nhau cả, cô Yến cũng... là cô của chị, dù có thế nào thì hai người cũng là người nhà cả mà."
Yến Thanh Ti lạnh lùng đảo mắt qua, Hạ Lan Tú Sắc sợ tới nỗi run lên, đành thỏa hiệp.
"Đáng sợ? Vậy cô nhắm mắt vào. Muốn làm sứ giả chính nghĩa trước mặt tôi, tôi khuyên cô trước tiên nên xem lại người bên cạnh mình có sạch sẽ không đã đi?"