Yến Thanh Ti cười khúc khích, khuôn mặt đỏ hồng, đầu tóc rối bời, ánh mắt mơ màng, dưới ánh đèn cô như mộ tiểu yêu tinh chuyên dụ dỗ người khác. Cô cúi người, cổ áo lỏng lẻo mở rộng đối diện với Nhạc Thính Phong, nhìn vào chỉ cảm thấy tất cả cảnh đẹp trên thế giới này cũng không bằng một phần ba so với những gì đang ở trước mắt anh.
Móng tay ngắn ngủn của Yến Thanh Ti lướt trên cổ của Nhạc Thính Phong, đem đến cho anh một cảm giác tê dại.
Giọng nói của Yến Thanh Ti lúc này có hơi khàn khàn: "Không sao cả, chỉ cần tôi tùy tiện là được rồi."
Thông thường trong tình huống này, nếu là một người đàn ông sẽ ngay lập tức hoá thành sói bổ nhào vào người phụ nữ trước mặt, có điều… Nhạc Thính Phong dù không khống chế nổi phản ứng của bản thân, nhưng anh vẫn ám ảnh sự dạy dỗ đẫm máu lần trước, anh nói: "Sao trong lòng tôi lại bất an thế này?"