Yến Thanh Ti chậm rãi cầm chai bia lên, nhìn Cận Tuyết Sơ và Tần Cảnh Chi uống đến đỏ mặt tía tai.
Lúc này, khách khứa đến càng lúc càng nhiều, vách bên cạnh vang lên tiếng oẳn tù tì, bất giác Yến Thanh Ti cảm thấy người ngồi trước mặt mình hình như biến thành hai, những âm thanh xung quanh cũng dần dần bay xa.
Nhạc Thính Phong mới sơ ý một chút mà Yến Thanh Ti đã uống sạch hai chai bia, anh vội vàng giằng lấy chai rượu trong tay cô ra: "Dạ dày của em không tốt, uống ít thôi."
Yến Thanh Ti chớp chớp mắt: "Anh nói… nói… c…ái… gì..?"
Nhìn vào đôi mắt mơ màng của Yến Thanh Ti, Nhạc Thính Phong bỗng không biết nói gì: "Được rồi, uống say rồi chứ gì?"
Yến Thanh Ti nghiêng đầu nhìn anh: "Không có mà."
Nhạc Thính Phong ôm lấy vai cô: "Được rồi, không thì không. Nào, ăn miếng cá đi, món cá nướng của bọn họ cũng được lắm."
Yến Thanh Ti há mồm ăn, cau mày nói, "Chả ngon gì cả…"