Nhạc phu nhân đưa tay cho Nhạc Thính Phong: "Dù cho có cảm ơn thì cũng là mẹ đi, con góp vui gì vào đây?"
Nhạc Thính Phong đứng dậy, chỉnh đốn lại quần áo: "Chẳng phải người xưa có câu, mẹ nợ con trải sao? Mẹ nợ ân tình của người ta thì phận làm con như con tất nhiên phải trả giúp mẹ rồi, hai mẹ con mình mẹ không cần phải khách khí với con. Con đi đây."
Nhạc phu nhân...
Bà nhìn Nhạc Thính Phong vác vẻ mặt chán nản về nhà, giờ thì lại hừng hực sức sống lao ra ngoài. Nhạc phu nhân không nhịn được mỉm cười, lắc đầu: "Thằng ranh này..."
Thím Ngũ đứng cạnh nghe thấy bà thân thiết nói vậy, không nhịn được hỏi: "Bà chủ, chẳng phải bà vẫn luôn không thích cô Yến sao? Sao giờ…?"
Nhạc phu nhân nhíu mày, bà cầm lấy bộ trang sức thím Ngũ chưa kịp cất đi, hất hàm quăng lại một câu: "Giờ tôi cũng có thích đâu."
***
Nhạc Thính Phong cảm thấy tất cả những cơn đè nén, khó chịu của anh trong mấy ngày qua cuối cùng cũng được giải tỏa.