Trái tim thím Ngũ đập bùm bụp: "Thiếu gia... cậu, cậu đã về rồi, cô đây là..."
Nhạc Thính Phong vẫn không dừng bước, đi thẳng lên lầu: "Người của tôi, thím không cần phải quan tâm đến."
Thím Ngũ đuổi theo: "Phu nhân đã ngủ rồi, có cần tôi..."
"Không cần, đừng để bà ấy làm tới làm phiền tôi."
Nhạc Thính Phong hiện tại không muốn gặp Nhạc phu nhân, có gặp cũng để ngày mai, hôm nay anh muốn ăn thịt.
Thím Ngũ nhìn Nhạc Thính Phong khiêng Yến Thanh Ti lên lầu, khẽ thở dài. Trẻ tuổi đúng là tốt thật, muộn như thế này rồi mà còn muốn làm là làm.
Yến Thanh Ti ong ong hết cả đầu: "Nhạc Thính Phong, anh buông tôi xuống trước, có gì mà hai chúng ta không thể ngồi xuống nói chuyện tử tế với nhau được?"
Nhạc Thính Phong gật đầu, nghiêm túc nói: "Đúng vậy, nói không sai, có gì mà hai chúng ta không thể lên giường mà nói chuyện tử tế được."
Yến Thanh Ti...
Thím Ngũ còn chưa rời đi, nghe xong những lời này, gương mặt già nua đỏ hết lên.