Hồng Mao lộ vẻ bình tĩnh đến mức đáng kinh ngạc, nói đến người chết mà mặt không đổi sắc, khiến người ta không khỏi liếc nhìn.
"Đừng có nhìn tôi như thế, tôi chưa hề giết người mà."
Mao Hồng vung vung hai cánh tay lên tỏ vẻ vô tội.
Huấn luyện viên đã muốn nhịn hết nổi nhưng vẫn kịp nén lại nói: "Các vị, xin hãy giải tán trước. Cụ thể đã xảy ra chuyện gì, sau này câu lạc bộ sẽ có lời giải thích cho mọi người, vụ việc hôm nay sẽ có một bảng báo cáo công khai."
"Được được."
Hồng Mao gật đầu lia lịa hưởng ứng, mặt đầy vẻ hài lòng. Tí Còi hỏi khẽ: "Sao cậu biết đó là người chết? Trước đây từng gặp sao?"
"Tôi thật sự từng gặp."
Hồng Mao lại liên tục gật gù, nối tiếp với mấy cái gật đầu trước đó, xem ra người này có vẻ rất khác thường. Tí Còi lại nghi ngờ hỏi: "Bên này từng xảy ra chuyện hả?"