Khi nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần động thủ, Bạch Hi Cảnh liền thầm kêu không tốt. Đương nhiên không phải anh cảm thấy thủ đoạn của con gái quá tàn nhẫn. Chuyện tàn nhẫn hơn nữa cũng không phải anh chưa từng làm. Chẳng qua anh lo lắng đợi qua một thời gian nữa khi nhớ lại thì em gái sẽ thấy áy náy buồn bã. Không thể làm tổn thương đứa bé lương thiện được!
Bạch Hi Cảnh dứt khoát chạy đến cửa phòng thẩm vấn ở phía sát vách: "Tịnh Trần!!"
Tiểu Tịnh Trần lẳng lặng đứng trước mặt thiếu niên, trầm mặc nhìn cậu ta đau khổ giãy giụa cuồng loạn, kêu rên thảm thiết, vẻ mặt ngây ngô vẫn đáng yêu bình yên như cũ. Nghe thấy tiếng gọi của cha, cô bé quay đầu lại, nghi hoặc nghiêng đầu: "Có chuyện gì ạ?"
Bạch Hi Cảnh mở miệng, bỗng nhiên cảm thấy lúc này có lẽ trông mình rất ngu ngốc, giọng nói khô khốc của anh vang lên: "Không có gì."