Cuối cùng, một chiếc xe dừng lại, là xe của Phương Thúc Ế. Hắn mở cửa xe bước xuống, chân dẫm lên nền băng, lạnh đến hắt xì hơi, rồi lại ngẩng đầu lên hít hít mũi, liếc nhìn sắc trời như cũng sắp đóng băng.
Phía sau cùng là một đội vệ sĩ, trong đó có một tên vệ sĩ tay cầm một chiếc áo lông chồn khoác lên người Phương Thúc Ế. Phương Thúc Ế xua tay, bảo tên vệ sĩ kia lui xuống, tự mình đi đến sau xe mở cửa xe, đỡ Mai Thắng Nam đang mặc váy dạ hội xuống xe.
Một tên lãnh đạo béo chạy ra từ trong đám lãnh đạo, hắn ta mặc một chiếc áo bông dày bịch, cười với Mai Thắng Nam:
"Cô Mai, chuyện này cô nhất định phải nói vài lời tốt cho chúng tôi. Đây đều là chuyện do cái thằng nhóc thối tha Liên Giản làm, không liên quan gì đến cả căn cứ Kinh thành chúng tôi. Chúng ta vẫn là bạn tốt, đúng không."
"Đúng vậy, đây là điều đương nhiên! Chúng ta đương nhiên là bạn, không thể nghi ngờ."