Đi được hai mét, Diệp Dục ở phía sau đuổi kịp cô. Anh bắt lấy tay cô, kéo cô trở lại. Tô Tô lảo đảo không đứng vững, ho khan một tiếng rồi phun ra một búng máu. Diệp Dục đỡ lấy cô, vừa vội vừa tức nói:
"Em đã bị thương như vậy còn đi quan sát địch cái gì nữa? Em trông Tiểu Ái, để anh đi."
"Không liên quan đến anh." Tô Tô đẩy Diệp Dục nhưng không đẩy ra được, "Đây là ân oán cá nhân giữa tôi và Tạ Thanh Diễn, anh không liên quan thì đừng nhúng tay vào, miễn cho bị liên lụy."
"Thế nào là không liên quan đến anh?" Diệp Dục tức nổ phổi, túm chặt Tô Tô nghiến răng hỏi lại lần nữa, "Thế nào là không liên quan đến anh? Em có cái gì không liên quan đến anh? Cả người em từ trên xuống dưới trong ngoài ngang dọc, chỗ nào cũng liên quan đến anh."
"Không biết xấu hổ." Tô Tô ngẩng đầu, giận dữ nhìn Diệp Dục, "Anh đừng tưởng rằng ngủ với tôi mấy lần là có thể xen vào chuyện của tôi. Mau tránh ra, đừng cản trở tôi giết người."