"Giả… giả dối… tất cả đều là giả…"
Tô Tô ôm đầu khuỵu xuống nền tuyết, điên cuồng gào lên, thần kinh trong đầu căng lên đau đớn. Tiểu Ái đã chết, sao còn sống được với ông bà ngoại? Cả nhà bọn họ sinh sống ở một nơi như thiên đường êm ả, nhưng giờ là mạt thế, nơi nào có thể thanh bình được như thế?
Không tin tưởng hình ảnh trong tâm trí mình, Tô Tô đạp lên lớp tuyết đọng, cương quyết đứng lên nhưng lại lảo đảo ngã xuống. Rừng già dày đặc u tĩnh quá, Tô Tô ngẩng đầu òa khóc, nhìn bốn phía tĩnh mịch gào lên:
"Tiểu Ái, Tiểu Ái… cha mẹ ơi… sao mọi người không dẫn con theo!!!"
Đau khổ nhất đời người là gì? Là tất cả người yêu bạn, người bạn yêu đều đã chết trên đời này. Cuộc đời này dơ bẩn cùng cực, độc địa cùng cực, bạn không thể không tìm lý do bất kỳ nào đó để ép bản thân phải tiếp tục kiên cường sống.