Tô Tô hồn nhiên không nhận ra mình bị ảnh hưởng gì, gương mặt lạnh lẽo băng giá không hề thay đổi. Nhìn Trần Huyền Vũ chết, cô từ từ đứng lên, theo thói quen tìm trong túi mình nhưng lại không thấy ảnh Tiểu Ái.
Nhất thời trái tim lạnh lùng của Tô Tô khẽ siết lại đau nhói, đau đến độ rơi lệ. Cô vội vàng cúi đầu, đứng trong đình nghỉ mát tìm trái tìm phải nhưng không thấy gì. Không có bức ảnh duy nhất của con gái cô.
"Không, không thể nào… sao lại mất?"
Cô cảm thấy không chấp nhận được, nước mắt trào ra ồ ạt, gương mặt hoang mang. Cô vẫn luôn giữ gìn tấm ảnh đấy mười năm nay, dù bao nhiêu kẻ truy sát, làm cô bị thương, cô cũng không làm mất ảnh của Tiểu Ái.
Tiểu Ái, Tiểu Ái!!!
Nước mắt Tô Tô cứ thế rơi lã chã. Đứng cạnh xác Trần Huyền Vũ, Tô Tô xoay người đạp vào mặt hắn để xả giận. Cú đạp này rất mạnh, có lẽ phải mạnh ngang mấy cú đá dành cho Hồ Tam Đao.