Diệp Dục nằm trên giường thì thầm gì đó nhưng Tô Tô không nghe rõ. Cô xỏ giày rồi ra ngoài cửa, tiện tay lấy chiếc áo khoác trên mắc, dụi mắt, đầu bù tóc rối ra ngoài hỏi mẹ Tô cái ăn.
Tiếng người vẫn ồn ào ngoài kia. Tô Tô thấy mẹ cô đang ngồi trong phòng ăn bánh quẩy. Cô nhìn đồng hồ đeo tay – giờ là tám rưỡi sáng. Người đứng ngoài kia cũng khá lâu rồi.
Lúc này, Xuân Lai cũng đoán Tô Tô đã dậy nên gõ cửa viện. Cha Tô vẫn đang dọn dẹp pin năng lượng mặt trời trên nền tuyết đọng, nghe tiếng gõ thì ông ra mở cửa cho Xuân Lai.
"Chào bác Tô, bác khỏe không ạ?"
Xuân Lai vào sân chào cha Tô. Cha Tô cũng không để ý, tiếp tục quét tuyết. Xuân Lai đoán chắc cha Tô cũng đang tức giận nên thông cảm chỉ cười, vào thẳng phòng Tô Tô.
Đừng trách thái độ của ông. Những người ngoài kia đã biến Tô Tô thành quân phản động chính phủ, lại còn đòi hỏi quyền lợi khiến Xuân Lai nhức hết cả đầu. Ông là cha của Tô Tô, đương nhiên sẽ bực mình.
"Đây, ở đây…"