"Ôi chao, thời tiết nóng quá. Đứa bé này ngã rồi kìa, mau đỡ lên, đưa vào phòng!"
Thấy Thạch Hâm không quan tâm, đổ hết mọi việc xảy ra lên đầu đứa trẻ mười một tuổi trước mặt tất cả mọi người, Mai Thắng Nam bỏ cả dép vội vàng chạy lên, chặn lại lời của Thạch Hâm, tiện xông đến bên cạnh cô bé mười một tuổi, ôm con bé dậy.
Thạch Hâm mở miệng, không phục thái độ che giấu của Mai Thắng Nam, cứ như thể đang sợ đem tội ác gì đó ghê gớm lắm ra ánh sáng, chẳng lẽ mấy người đàn ông ở sân sau cũng là Mai Thắng Nam gọi đến? Cô ta mở miệng định tố cáo Mai Thắng Nam, liền nghe Mai Thắng Nam nhỏ giọng nói:
"Cô đừng có nói, trẻ con cũng có sĩ diện. Cô nói to như thế, sau này con bé làm người thế nào?"
Người sáng suốt chỉ cần nhìn thấy quần lót của đứa bé gái bị cởi ra đến chân là biết đại khái đã xảy ra chuyện gì, mà bé gái đó lại rúc vào góc, cúi mặt vào hai bàn tay run rẩy, đại khái cũng hiểu con bé đang sợ cái gì.