"Là kẻ quản lý khu đông bây giờ, một con đàn bà tên Tô Tô."
Bạch Tuyết Lê cúi đầu cười thầm. Quả nhiên Thạch Hâm vẫn biết chuyện tằng tịu giữa cô ta và Khuông Thế Quốc. Có điều Thạch Hâm biết thì sao? Cô ta vẫn bước chân vào sân nhà họ Thạch đấy thôi? Cô ta vẫn đứng trước mặt Thạch Hâm đấy thôi? Thạch Hâm không tươi cười với cô thì làm gì được cô?
Không rõ Bạch Tuyết Lê nghe được từ đâu tin tức của Tô Tô, cô ta nói tiếp: "Cô Tô Tô này là một người khó lường. Cô ta còn là thôn trưởng thôn Bát Phương, dám một mình dẫn con nhỏ đến Xuân thành, chồng cô và em trai cô đều chết dưới tay Tô Tô."
Thạch Hâm lặng thinh đứng trong linh đường, nghe xong lời của Bạch Tuyết Lê thì hơi nhíu mày: "Có vẻ khó đối phó."
"Đúng thế, nhưng không phải hoàn toàn không có cơ hội" Bạch Tuyết Lê bắt đầu thận trọng giật dây Thạch Hâm: "Hiện giờ khu đông đang cải cách, cuộc sống đi lên trông thấy. Bọn họ còn lập một trại trẻ mồ côi trong khu đông, hiện đang tìm giáo viên."