Sở Hiên trốn ở một bên, âm thầm quan sát trận chiến, trên mặt hắn hiện ra nụ cười của một con cáo già. Cấp bốn à…Vậy mà cấp bậc dị năng của Tô Tô còn cao hơn hắn!
"Tiếp tục!"
Trên bãi đất bằng, Tô Tô bế Tiểu Ái liếc nhìn những tên còn lại đang ở ngoài phạm vi tấn công. Những tên này đều do Nam Nam Mộc phái đến, nhìn thấy chiêu vừa rồi của cô, tên nào tên nấy đều lộ ra vẻ do dự, không dám tiến lên trước một bước. Không biết bây giờ hô dừng có thể giữ lại cái mạng hay không?
Bọn chúng vừa mới nghĩ như vậy thì đã nghe thấy Tô Tô nói: "Tha cho các ngươi là chuyện không thể rồi. Vốn dĩ ân oán của hai bên cũng không liên quan gì đến mấy tên lính các ngươi. Nhưng ta thấy vừa rồi các ngươi ra tay không hề có ý thương xót, cố ý muốn dùng trẻ con vô tội làm lá chắn thì dựa vào cái gì bây giờ lại muốn ta thương xót các ngươi?"