Trong lòng Tô Tô dấy lên một cảm giác bất an, nhưng đã tới lúc này rồi, con của Trạc Thế Giai sắp chui ra ngoài, họ không còn đường lui nữa. Vì thế Tô Tô chỉ có thể chỉ đường cho Tiêu Dao về biệt thự của cô. Cách đó rất xa đã nhìn thấy có hai chiếc xe quân đội cũ nát đỗ ở trước cửa. Trên tường một màu xanh rì, nở đầy hoa ăn thịt người, chúng há miệng giương nanh không cho bất kì ai vào nơi này.
"Woa, trong khu biệt thự rừng rậm thế này lại có một thôn Bát Phương thu nhỏ sao?!"
Tiêu Dao huýt sao một cái, thu lại vẻ hiếu kì, tiếp tục lái xe, râu dài bế Trạc Thế Giai, Tô Tô ngồi ở ghế lái phụ. Cô giơ tay đóng băng hoa ăn thịt ở ngoài cổng, chiếc xe bọc thép lao thẳng vào bên trong.
Trong tường rào vô cùng sạch sẽ, mảnh sân nhỏ của cha Tô đầy lá rụng, cả biệt thự bị những ngọn cây chọc trời che phủ sạch sẽ. Ở đây thành thiên đường, vô cùng trong lành, những người và động vật bên ngoài hoàn toàn không thể vào trong!