" Rất tốt, phải tiêu diệt như thế!" Tô Tô gật đầu, không cảm thấy chuyện Mộc Dương giết tay chân Lý Oánh có vấn đề gì lớn lao, cô chống lưng được!
Diệp Dục liếc nhìn Tô Tô thật lâu rồi im lặng xuống xe, đi về phía xác chết. Khi đi ngang qua Mộc Dương, anh chỉ về một cái xác đằng sau lưng đứa bé:
"Chỗ người này đứng có thể bắn một phát là chết, sao cháu lại bắn hai?"
"Tay cầm súng không có lực. Khi đó cháu tạm nghỉ."
Diệp Dục điên tiết đập tay vào gáy thằng bé khiến Mộc Dương choáng váng rồi mắng, "Lúc sống chết mà còn nghỉ tay? Không phải cháu giết nó thì nó giết cháu, nghe chưa? Hôm nay cháu chưa chết là vì trình độ bắn của người kia kém!"
"…" Đội tuần tra của Trương Văn Viễn ngơ ngác, cảm thấy có gì đó sai sai. Trước kia họ còn nghĩ cách giáo dục của Tô Tô khác với Diệp Dục, giờ thì chuyện gì đang xảy ra đây? Chuyện gì thế này?