Mẹ Tô thấy Mộc Dương có nét trưởng thành sớm, bản năng người mẹ cảm thấy xót xa cho đứa bé mới để tang mẹ. Bà bế Tiểu Ái ra trước mặt Mộc Dương, thân thiết nói:
"Mộc Dương, cháu xem này, đây là em gái đấy, tên là Tiểu Ái! Từ nay về sau, đây là em gái nhỏ của cháu, cháu nhớ bảo vệ em nhé."
"Vâng, cháu biết rồi ạ."
Mộc Dương trả lời không hề suy nghĩ rồi mới ngẩn người ra, nhìn cô bé nhỏ xíu trong lòng mẹ Tô. Cậu bé trịnh trọng gật đầu nói với Tô Tô:
"Cháu sẽ bảo vệ Tiểu Ái cẩn thận bằng cả tính mạng của mình."
"Haha, không cần nghiêm túc thế đâu!"
Tô Tô nhìn Mộc Dương, mỉm cười. Chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, bảo vệ Tiểu Ái kiểu gì? Nghiêm túc và trang trọng thế này khiến người ta thấy hài hài.
Không chỉ Tô Tô cười, mẹ Tô và những người phụ nữ khác trong phòng cũng cười. Tô Tô liếc nhìn Mộc Dương vẫn mặt mày lạnh te thì phất tay ngăn mọi người lại, chỉ vào Mộc Dương trông xơ xác rách rưới: