"Đã là mạt thế, mạt thế rồi đó!!!"
Tô Tô lườm Tẩm Nguyệt, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy bực dọc. Cô nghĩ Tẩm Nguyệt quá dịu dàng, mạt thế tới rồi còn hy vọng lũ trẻ sẽ như trước kia, sống vui vẻ tự do, để chúng được phát triển theo bản tính của chúng sao?
Cô không thể hiểu nổi Tẩm Nguyệt suy nghĩ thế nào, dù sao Tô Tô chỉ hy vọng những đứa trẻ lớn lên ở thôn Bát Phương, sau này có năng lực tự bảo vệ mình ở bên ngoài. Dù sau này chúng có tới chỗ nào, đối mặt với thời mạt thế đen tối, chúng vẫn có can đảm sống tiếp.
Anh Bì nhìn Tẩm Nguyệt ra hiệu đừng làm phiền Tô Tô, bây giờ với Tô Tô mỗi ngày trôi qua đều rất khó chịu, tính cách cũng nóng nảy hơn nhiều. Có ý kiến gì cũng phải đợi Tô Tô tức xong đã rồi nói. Tẩm Nguyệt cắn môi gật đầu, không nói thêm câu nào phản đối Tô Tô nữa.