Trong lúc đợi ngoài cửa phòng khám của Trạc Thế Giai, Tô Tô phát hiện người đến khám rất ít.
Dù bệnh viện rất đông, khoa nội lại là khoa lúc nào cũng có ca cấp cứu, nhưng khoa sản lại không chật chội như khoa nội. Người đến khoa sản không phải phụ nữ có thai thì cũng là người muốn mang thai, sảnh đăng ký lại đông đúc, có mấy người bụng mang dạ chửa nào có thể kiên trì xếp hàng đăng ký đây? Dù có người nhà đăng ký hộ cho thì thời tiết hôm nay cũng rất xấu, chờ vài ngày thời tiết tốt hơn rồi quay lại kiểm tra cũng được nhỉ?
Trừ phi là người sắp sinh thì mới phải ra ngoài trong thời tiết này, được người nhà đưa vào viện nằm chờ đến giờ. Tô Tô ngồi đợi một lúc, tranh thủ khi một bà bầu ôm bụng ra khỏi phòng khám của Trạc Thế Giai thì đi vào, ngồi xuống bên bàn của bác sĩ.
"Đăng ký chưa?"
Trạc Thế Giai đang viết bệnh án, liếc mắt nhìn Tô Tô. Cô lắc đầu, đưa tập hồ sơ bệnh án của mình trong túi áo lông ra và thẳng thắn nói:
"Chưa đâu ạ. Đông quá mà thời tiết khó chịu, cháu cũng không có ai đăng ký cho nên thấy các cô ở đây thì cháu vào."
Nghe thế, Trạc Thế Giai nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt Tô Tô, lại lật hồ sơ của Tô Tô ra. Bà rất có ấn tượng với cô bé Tô Tô này, một cô bé mới chỉ 19 tuổi lại quả quyết muốn sinh con, một cô bé 19 tuổi mạo hiểm giữa lúc mưa to đến khám thai, không có người nhà đi cùng, bạn trai chưa từng xuất hiện, làm sao người ta lại không thấy xót xa được.
"Ngoài kia có máy tự nộp phí, ở đây cô cũng có thể giữ số cho cháu để chút quay lại khám kiểm tra. Dù có khó thế nào thì muốn khám cũng phải đăng ký, đây là quy định, không theo quy định không khám bệnh! Mấy hôm nay có khó chịu ở đâu không?"
"Cháu buồn ngủ, buồn nôn nhưng không nôn được, lúc nào cũng thấy đói, người cứ lả đi."
"Đúng là trẻ con lại còn muốn sinh con. Cô cho cháu biết nhé, đây đều là các triệu chứng mang thai bình thường. Lúc vui sướng sao không biết kiềm chế để giờ lại có thai, cái gì cũng không biết, sinh con ra phải làm sao?? Ôi cô làm bác sĩ mà cũng thấy lo thay cho cháu đấy!!!"
Trạc Thế Giai vừa giáo huấn vừa gõ bàn phím tạch tạch, sau đó đưa hồ sơ khám bệnh cho Tô Tô, dặn dò, "Cháu ra máy đóng phí để tự nộp tiền, lấy hóa đơn ra xếp chỗ ở phòng siêu âm rồi đi thử máu thử nước tiểu. Lúc nào có kết quả thử máu và nước tiểu, siêu âm xong thì quay lại đây."
"Vâng, cháu cảm ơn cô."
Tô Tô gật đầu, không hề bất mãn với lời giáo huấn của Trạc Thế Giai. Cô tiếp thu, thật sự tiếp thu, còn ngoan ngoãn cầm bệnh án từ tay Trạc Thế Giai, tự mình đi nộp phí khám thai lên đến hàng trăm tệ, sau đó làm theo hướng dẫn của Trạc Thế Giai, đi thử máu thử nước tiểu và siêu âm. Khi cầm kết quả siêu âm ra ngoài, Tô Tô cầm tấm hình đen trắng đó mà nước mắt trào ra.
Đây là Tiểu Ái của cô nhỉ? Nhìn trông là lạ. Kiếp trước cô chưa từng đi khám thai vì thời mạt thế lang bạt chạy trốn suốt, khi muốn sinh Tiểu Ái cũng chỉ có thể tưởng tượng trong đầu xem đứa bé trong bụng giờ thế nào, sau này lớn lên trông sẽ ra sao. Còn bây giờ, cô cầm kết quả đi thẳng vào phòng khám của Trạc Thế Giai, vừa khóc vừa chỉ vào Tiểu Ái bé bỏng như một dấu phẩy trên tấm hình:
"Đây là Tiểu Ái của cháu ạ?"
"Tiểu Ái?" Trạc Thế Giai chưa kịp hiểu cái tên này ở đâu ra, đến khi nhìn kết quả trên tay của Tô Tô bừng tỉnh, gật đầu, giải thích bằng thuật ngữ chuyên môn, "Tim thai rõ ràng cho thấy em bé đang phát triển khỏe mạnh. Trong thời gian này, người mẹ không được vận động mạnh, ba tháng đầu là giai đoạn nguy hiểm, không nên quan hệ, cần ăn nhiều rau quả, đi bộ nhẹ nhàng."
"Có thể chạy nhảy không ạ?"
"Không được vận động mạnh!"
Trạc Thế Giai nhấn mạnh, ánh mắt nhìn Tô Tô như thể đang nhìn một đứa bé không nghe lời. Tô Tô lúng túng cười, xoa bụng: sao giờ hả Tiểu Ái, bác sĩ nói không được vận động mạnh thì chúng ta sao đi đánh quái cướp đồ được?
"Được ạ, cháu nhất định không chạy nhảy, nhất định đấy!"
Cùng lắm cháu khua dao chặt đầu zombie thôi!
Tô Tô liên mồm cảm ơn lời khuyên của bác sĩ, sau đó hớn hở cầm ảnh siêu âm 2D của Tiểu Ái ra ngoài, chọn một góc bình thường ngoài phòng khám để ngồi chờ Trạc Thế Giai tan làm. Trong lúc chờ đợi, cô giở ảnh siêu âm Tiểu Ái ra xem đi xem lại, vừa khóc vừa cười như kẻ điên. Tiểu Ái Tiểu Ái à, Tiểu Ái của cô nhìn như một dấu phẩy nhỏ, một dấu phẩy nhỏ nghịch ngợm đáng yêu.
Từng giây từng phút trôi qua, cha mẹ Tô cũng gọi điện cho cô để hỏi cô đã ăn trưa chưa. Tô Tô nói mình đã ăn để họ yên tâm, sau đó lại đợi thêm một tiếng đồng hồ, cuối cùng Trạc Thế Giai cũng ra khỏi phòng khám, chuẩn bị tan làm.
Thân làm bác sĩ trưởng, thật ra những chuyện phải quan tâm rất nhiều. Dù buổi sáng Trạc Thế Giai ngồi phòng khám nhưng buổi trưa cũng đi qua đi lại, xem một vòng khoa sản, đến tận 3-4h chiều mới cởi áo blouse trắng ra ngoài, che ô đi bộ về nhà.
Bệnh viện hôm nay thật sự quá hỗn loạn. Một bệnh viện rối loạn như vậy với bao nhiêu người chết vậy mà không hề bị chú ý, không có lấy một người cảnh sát hay xe cảnh sát, nhưng dù cảnh sát tới hay không thì chỗ nào trong bệnh viện cũng có chuyện cãi cọ đánh nhau làm người bị thương. Quả giống lời cha Tô, bệnh tật và tai họa liên quan mật thiết với nhau.
Trên đường bám theo Trạc Thế Giai, Tô Tô thấy rất nhiều người sắp biến thành zombie, thoạt nhìn còn nghiêm trọng hơn cả nhóm người mắc bệnh ở tầng 5, cứ như thể thoắt cái là quay ra cắn người luôn vậy.
Tô Tô không có thời gian để chờ họ mở mắt, biến thành zombie hoàn toàn. Cô vẫn luôn bám theo Trạc Thế Giai. Nhờ vậy, Tô Tô phát hiện ra rằng bác sĩ Trưởng khoa sản nhìn mới chỉ 30 tuổi mà không hề có hoạt động giải trí nào sau khi tan làm. Cô lên xe Jeep của mình, đi thẳng theo Trạc Thế Giai vào một khu nhà kiểu cũ cạnh bệnh viện, nhìn Trạc Thế Giai lên tầng, mở cửa vào nhà.
Nơi này thì đơn giản rồi. Vốn Tô Tô còn tưởng Trạc Thế Giai sẽ ở một nơi cao cấp chút, bảo vệ tương đối nghiêm ngặt vì dù sao người ta cũng là bác sĩ trưởng, sao có thể có xe hơi và nhà ở không tương xứng? Cuối cùng khu nhà Trạc Thế Giai ở trông y hệt một tòa văn phòng từ vài chục năm trước, không có cả thang máy, đứng ở tầng 1 là quan sát được Trạc Thế Giai vào tầng nào phòng nào.