Chereads / Sinh con thời mạt thế / Chapter 30 - Chương 30: Triệu chứng mang thai thời kỳ đầu

Chapter 30 - Chương 30: Triệu chứng mang thai thời kỳ đầu

"Không phải tôi đã nói rồi sao? Người bình thường bị zombie cắn sẽ biến thành zombie trong vòng 24 tiếng, quá 24 tiếng vẫn chưa bị biến đổi thì chứng tỏ sức đề kháng của người đó khá tốt, cơ thể sẽ tiến hóa thành dị năng giả. Dị năng giả bị zombie cắn thì phải xem năng lượng trong cơ thể người đó mạnh hay yếu. Năng lượng mạnh thì virus mạt thế sẽ phát tác chậm. Sau thời gian dài, bản thân người đó sẽ tự loại trừ virus mạt thế trong cơ thể. Nếu năng lượng yếu, không thể chiến thắng virus mạt thế, cũng sẽ bị biến thành zombie. Nhưng đừng vừa bị zombie cào bị thương đã bắn chết người đó. Chết như vậy quá oan uổng. Còn nữa, trong não của zombie có tinh hạch, thứ này rất quan trọng đối với việc thăng cấp của dị năng giả; giết xong nhớ lấy nó ra nhé."

Tô Tô cảm thấy rất mất kiên nhẫn. Tuy nhiên, để phòng ngừa anh lính đầu to Diệp Dục nghe xong không hiểu, cô vẫn giải thích cặn kẽ những biện pháp sau xử lý sau khi bị zombie cắn. Cầm máu là biện pháp chủ yếu, sau đó chỉ có thể mặc cho số phận, xem vận may của mỗi người.

Sau khi nói những chuyện này, Tô Tô cũng không giấu cha mẹ cô. Cô đang lái xe, cha mẹ cô lại ở trên xe, cũng không thể giấu được. Hơn nữa, những thứ này, Tô Tô cũng muốn ngầm cho cha mẹ cô biết một chút, để tránh qua mấy ngày nữa đợi mạt thế vừa đến, ngộ nhỡ gặp phải người bị zombie cắn, họ lại không biết nên xử lý thế nào.

"Thật chứ? Tôi đã nói là không sao mà. Ha ha… Tôi chỉ là hơi không chắc chắn, trong lòng rất lo sợ. À đúng rồi, những chuyện này cô biết được từ đâu vậy?"

Diệp Dục tươi cười nịnh nọt đầu bên kia điện thoại, rõ ràng đang tìm chuyện để nói. Tô Tô thấy bụng quặn lại, cô cố chịu đựng, ho khan một tiếng rồi trả lời:

"Xem trong phim."

"Ồ, thực ra tôi cũng thích thể loại phim điện ảnh đề tài thế giới mạt thế. Sở thích của chúng ta thật giống nhau. Trời lạnh rồi, cẩn thận kẻo cảm nhé."

Không biết Diệp Dục ở trong doanh trại quân đội quá lâu, tách rời khỏi xã hội hay là đầu óc của người này quá đơn giản. Dù sao anh vẫn thực sự tin lời của Tô Tô nói. Trong hoàn cảnh căng thẳng như vậy vẫn bày đặt thảo luận sở thích với Tô Tô. Tô Tô hít sâu một hơi, nhịn cơn đau dạ dày mà cúp luôn điện thoại.

Mẹ Tô ngồi trên ghế lái phụ than thở: "Tô Tô, mẹ và cha con định ngày mai quay về Giới thị một chuyến."

"Quay về Giới thị làm gì thế ạ?"

"Cha con nói ông ấy có gửi một ít tiền ở Giới thị, rút chỗ tiền đó ra muốn mua cho con một căn hộ ở Tương thành."

"Ồ… Chờ vài ngày nữa đi. Vừa nãy, Diệp Dục gọi điện đến nói anh ấy đi công tác mấy hôm đến ngày 31. Sau đó con và cha mẹ cùng quay về Giới thị."

Tô Tô nói dối không chớp mắt. Tiền cha Tô gửi ở Giới thị? Cô đã tiêu hết từ bao giờ rồi. Bây giờ cô để cha mẹ quay về Đức Thành lấy tiền khác gì chờ mình ăn đòn? Mẹ Tô ngồi trên ghế phụ, đếm đầu ngón tay tính toán thời gian, cũng chỉ năm sáu ngày nữa. Bà quay đầu lại nhìn cha Tô ngồi ở ghế sau. Cha Tô vội vàng gật đầu, bám vào lưng ghế ngồi của Tô Tô, âm thầm dò hỏi:

"Con gái, vừa nãy, người gọi điện thảo luận với con về tình tiết phim ảnh có phải chính là Tiểu Diệp không?"

Ông cho rằng vừa nãy Tô Tô và Diệp Dục trò chuyện về tình tiết trong phim, tuyệt nhiên không nghĩ đó là tình huống thực tế. Tô Tô "vâng" một tiếng. Cha mẹ cô bốn mắt nhìn nhau. Nhìn đi, hai đứa đã thảo luận với nhau về tình tiết nào đó trong phim, xem ra quan hệ khá tốt. Vậy thì khi hai ông bà đàm phán với Diệp Dục có phải nên đổi phương thức hay không?

Tô Tô ngước mắt lên, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt đầy hàm ý của cha Tô qua gương chiếu hậu. Cô cũng không vạch trần, chỉ còn mấy ngày cuối cùng nữa thôi, cứ để cha mẹ kiếm chút chuyện để làm mới qua được những ngày tháng nhàm chán này.

Có điều, mấy ngày tiếp theo của hai ông bà không hề tẻ nhạt rồi. Không ngoài dự tính, Tô Tô rơi vào trạng thái vô cùng khó chịu. Kiếp trước khi mới mang thai Tiểu Ái, thực ra ngày nào cô cũng nằm khóc trên giường vì khó chịu. Về sau mạt thế đến, cô và Tạ Thanh Diễn phải chạy trốn đi lánh nạn mỗi ngày, không được nhàn hạ thoải mái để cảm nhận các triệu chứng mới mang thai.

Nhưng bây giờ, cô cảm nhận được điều đó. Cả ngày cô chỉ buồn ngủ, cực kỳ thích ngủ. Có khi vừa tỉnh ngủ, qua thời gian một bữa ăn lại thấy mệt muốn ngủ. Đôi khi cô phải ép mình thức dậy để tu luyện dị năng, có lúc đang tu luyện lại bị nôn ọe làm gián đoạn.

Tô Tô tức đến độ ấn mạnh ngón tay vào bụng mình, cúi đầu giáo huấn, "Con nhóc Tiểu Ái này. Con xem giờ đang là lúc nào mà còn trêu mẹ? Zombie sắp mở tiệc linh đình, mẹ nhóc còn ở đây ngủ!"

Sau khi dạy dỗ Tiểu Ái xong, Tô Tô ngáp một cái, lại leo lên giường ngủ tiếp! Thức dậy xong lại nôn khiến Tô Tô muốn phát rồ. Nếu như không có Tiểu Ái làm loạn trong bụng thì với tốc độ tu luyện cực nhanh của cô, cô đã đạt cấp cực cao rồi!

Cuối cùng ngày 30 tháng 12 cũng đến, Tô Tô bị đồng hồ báo thức ở đầu giường làm tỉnh giấc. Cô mở to đôi mắt tèm nhèm, đi vào trong nhà tắm bắt đầu đánh răng rửa mặt, búi tóc lên gọn gàng, thay một đồ yoga nhẹ nhàng thoải mái, khoác thêm một chiếc áo khoác lông vũ dáng dài, xỏ dép lê chậm rãi đi xuống dưới tầng.

Trong phòng khách, cha Tô đang vừa đọc báo vừa xem TV. Mẹ Tô đang bận rộn trong nhà bếp. Thấy Tô Tô đi xuống, mẹ Tô giơ muôi canh trong tay, ngạc nhiên hỏi:

"Hôm nay dậy sớm vậy, không ngủ nướng nữa à?"

"Vâng. Hôm nay con muốn qua trường, lên thư viện mượn mấy quyển sách."

"Ừ. Lát nữa mẹ và cha đi cùng xe với con luôn."

"Hôm nay, cha mẹ đừng ra ngoài. Không phải hôm qua cha mẹ nói cả hai đều sốt nhẹ à? Hai người ở nhà nghỉ ngơi một hôm, trên đường từ trường về nhà con sẽ mua thuốc cho cha mẹ luôn."

Mấy ngày nay, Tô Tô cũng không biết cha mẹ mình đang bàn bạc cái gì. Có lẽ đang giai đoạn tranh cãi kịch liệt nhất với cha mẹ Bạch Lạc Lạc, ngày nào cha mẹ cô cũng đến trường, đi sớm về muộn như là đi làm. Hơn nữa Bạch Lạc Lạc vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, nghe nói cô ta lại bị sốt. Gần đây, bệnh viện người đông như mắc cửi, tất cả đều là những người bị sốt lâu không thuyên giảm; hạ sốt rồi tái sốt.

Ngày mai chính là ngày mạt thế. Hôm nay Tô Tô muốn cha mẹ ở trong nhà, còn cô buộc phải ra ngoài. Cô phải đến bệnh viện giết người.

Cô sợ mạt thế vừa đến, những người may mắn sống sót chạy loạn khắp nơi. Đến lúc đó, Bạch Lạc Lạc và Tạ Thanh Diễn chạy mất, cô sẽ không tìm được hai người họ.

Tên bệnh viện, khoa bệnh và số giường bệnh của Bạch Lạc Lạc, Tô Tô đã lấy được từ chỗ Lý Tiểu Vũ. Khoảng thời gian này, Tạ Thanh Diễn cũng gửi không ít tin nhắn cho Tô Tô. Mặc dù Tô Tô không trả lời bất kỳ tin nhắn nào nhưng đại khái cũng có thể biết được anh ta đã xuất viện, quay về trường học.

Vì vậy, theo kế hoạch của Tô Tô, đầu tiên cô sẽ đến bệnh viện giết chết Bạch Lạc Lạc, sau đó lái xe đến trường, hẹn Tạ Thanh Diễn ra ngoài, giết chết hắn. Dù sao cũng đã là ngày cuối cùng rồi, cảnh sát muốn bắt cô cũng không bắt được. Ở mạt thế, chuyện giết người đâu có hiếm lạ?