"Không… không phải..." Sở Hiên vội vã xòe hai tay, nheo mắt cười, đuôi mắt hằn rõ nếp nhăn. Hắn ta giải thích với Tô Tô, "Cô xem, tôi biết cô sẽ tức giận mà. Ban đầu chúng tôi đã nói rồi, thật ra Phương Thúc Ế không có tình cảm gì với Kiều Tư, mà đứa con trai trong bụng Kiều Tư cũng chẳng biết con ai đâu. Phương Thúc Ế cũng không tình nguyện lên giường Kiều Tư, nhưng anh ta hứa hẹn rằng nếu chúng tôi đảm bảo được bình an cho con anh ta, anh ta trả sáu xe tải súng đạn. Cô xem, đến lúc đó tôi cũng sẽ chẳng quên cô được. Sáu xe, tôi chia cho cô một xe."
"Tôi muốn bốn xe!"
Tô Tô giơ bốn ngón tay. Cô tức chết mất. Ngày ngày ở cái thôn Bát Phương này, cô phải giữ cô Kiều Tư dưỡn dẹo ngứa mắt kia, còn mấy bác sĩ y tá bị cô ta làm cho tức chết nữa. Coi như cô và mấy vị y bác sĩ đó rộng lượng, còn chăm nom cho cô ta và đứa con trai đầy đủ, thế mà Sở Hiên dám chỉ chia cho một xe tải súng đạn?
"Hai xe, không thể nhiều hơn!"