"Được rồi, được rồi!"
Tô Tô cảm thấy hơi u mê, rõ ràng cô chưa phát hiện ra chúng, nhưng chúng nói cô phát hiện ra chúng trước, tội này cô không muốn nhận cũng phải nhận. Cô chỉ đành một tay đỡ eo, một tay che bụng, dưới bốn con mắt nhìn chằm chằm vào mình đi tới bên cạnh chum nước, cô ngồi xuống, thở hổn hển một lúc rồi mới nói một cách mệt mỏi:
"Tôi hơi mệt, các anh muốn ra tay thì nhanh lên."
Tên dị năng giả và tên béo cầm súng nhìn nhau, chúng nhìn Tô Tô vì chửa to nên thở cũng khó khăn, đến ngồi cũng phải thở hổn hển thực sự khiến người khác cảm thấy dễ đối phó. Tên béo chợt cười khà khà, nói với tên dị năng giả hệ mộc:
"Chỉ nhẹ nhàng thế đã tóm được bà chủ của sơn trang Bát Phương rồi sao? Sớm biết dễ thế, chúng ta còn đi khắp nơi thả giòi biến dị làm gì? Anh đi thông báo cho sĩ quan chỉ huy, tranh thủ hôm nay không có tên lính đặc công nào ở thôn Bát Phương, đêm nay có thể tiếp nhận thôn Bát Phương rồi."
"Này này này…."