Tô Tô cứ dựa người vào cửa sắt suy nghĩ về cuộc đời một lúc lâu, đột nhiên từ xa vang lên tiếng xe. Chiếc xe việt dã lao ra từ cuối con đường nhỏ, dừng lại ở mảnh sân trước biệt thự nhà họ Tô.
Cô nâng tầm mắt, nhìn thấy Diệp Dục mặt đầy vết máu, ngồi ở ghế lái của chiếc xe đầu tiên. Diệp Dục mở cửa xe nhảy xuống, trên mặt anh có thêm mấy vệt máu mới, bộ đồ rằn ri trên người cũng bị rách vài chỗ, vết bùn và máu dính khắp người. Vừa xuống xe liền gọi thêm mấy người anh em giúp anh chuyển thịt đông trong xe.
"Ối mẹ ơi!"
Diệp Dục quay lại phát hiện Tô Tô mặc bộ váy ngủ nhung san hô rộng rãi, im lặng đứng dựa vào cửa sắt. Mái tóc dài buông xõa của cô dù có gió những không hề động đậy, nằm im lặng, kết hợp với khuôn mặt xinh xắn trắng nhợt nhạt của Tô Tô và sắc trời lờ mờ sáng. Diệp Dục trợn mắt quát:
"Em tưởng đang đóng phim ma đấy à! Dọa ông đây giật cả mình!"
"Sao lại đi?"