"Sao thế được? Cô và Diệp Dục mới chỉ quen nhau bốn tháng!"
Lý Oánh lau mồ hôi, gương mặt trắng bệch dưới ánh đèn đường, hai mắt trợn trừng nhìn Tô Tô chằm chằm.
"Thời gian cũng không khớp."
"Tôi và Diệp Dục còn không quen nhau trước khi lên giường."
Tô Tô vừa cười nói vừa nhìn vẻ mặt bàng hoàng của Lý Oánh. Cô cảm thấy rất thoải mái, còn nói thêm với Lý Oánh mấy câu:
"Cái cô này sao mà thực dụng quá, thế nên trong hiện thực cô mới khô khan thiếu thốn tình cảm đấy. Trước mạt thế, đàn bà thực dụng chút cũng không sao, nhưng sau mạt thế mà thực dụng quá thì sẽ không kiếm được bạn bè thật lòng với mình. Cô muốn nỗ lực vươn lên không sai, nhưng cô đi quá xa thì sẽ thành tàn nhẫn đấy."
Mặt Lý Oánh càng lúc càng trắng. Cô ta còn chưa hoàn hồn từ lời nói Tô Tô thì Tô Tô lại bồi thêm: