Chỉ mới cọ xát như vậy, Diệp Dục đã vô cùng sảng khoái. Anh thở gấp, hơi thở nóng rực mang theo mùi khói thuốc súng phả vào cánh mũi Tô Tô. Giọng Diệp Dục run run:
"Cưng à, em chiều anh lần này, sau này anh sẽ luôn nghe lời em. Anh nghe em hết, em đi về phía đông, anh tuyệt đối không đi về hướng tây."
"Buông ra… buông ra… tôi buồn nôn! Diệp Dục, tôi thực sự sắp nôn rồi… tôi khó chịu!"
Tô Tô kêu gào, hai tay dùng sức đẩy Diệp Dục. Cô không hề đùa, cô thực sự buồn nôn. Không đợi Diệp Dục buông mình ra, Tô Tô tránh né cái hôn của Diệp Dục, bám trên người anh, bắt đầu nôn khan.
"Sao thế?"
Ngay từ đầu, Diệp Dục không có ý định buông tha cho Tô Tô, nhưng nhìn thấy cô nôn kinh khủng như vậy, anh liền mềm lòng, dừng hành vi cọ xát bên dưới lại. Anh cau mày, ôm Tô Tô ra khỏi phòng ngủ, đặt cô trên bàn nấu ăn. Tô Tô vẫn đang nôn khan, nhưng cô chưa ăn sáng nên không nôn ra cái gì, chỉ dựa vào vai Diệp Dục, nôn rũ rượi.
"Hay chúng ta đi gặp bác sĩ đi!"