Lục Minh ở công ty làm việc, phát hiện sáng nay do đi quá vội vàng nên quên mất một phần tài liệu ở nhà.
Hôm qua, anh gần như không ngủ chút nào, cả đêm trằn trọc suy nghĩ về biểu hiện kỳ lạ của Cảnh Y Nhân lúc ở khách sạn.
Anh sớm đã xác định có rất nhiều thứ linh tinh mà Cảnh Y Nhân quả thật không biết gì, nhưng lại không ngờ rằng cô ngây thơ đến mức ấy, cô có khác gì đứa trẻ chưa hiểu sự đời đâu?
Không đúng! Dù là đứa trẻ ba tuổi cũng biết đàn ông có "Chân nhỏ", nhưng cô lại không biết.
Điểm ấy quả thực khiến anh hơi khó tiếp thu.
Trong đầu anh cứ nghĩ đi nghĩ lại lời nói của cô ngày hôm qua: "Giơ tay chém xuống, cắt một nhát, khâu một đường!"
Anh không rồ lên đã là kỳ tích rồi.
Trước kia Cảnh Y Nhân luôn phóng đãng, tục tằng, vô đạo đức, Cảnh Y Nhân hiện giờ lại đáng yêu đến mức rối tinh rối mù, trang nhã, phóng khoáng.
Chỉ là tại sao cái gì cô cũng không hiểu? Giống như người nguyên thủy vậy.