"Quỳ xuống."
"…" Cảnh Y Nhân do dự hai giây rồi chậm rãi quỳ xuống. Mắt cô cụp xuống nhìn vào đũng quần của Lục Minh.
Cô vừa quỳ xuống thì Lục Minh vòng hai tay ra phía sau cô, một tay nhẹ nhàng vén tóc cô lên còn một tay kéo khóa lưng váy cho cô.
Chỉ một động tác nhẹ nhàng như vậy mà không hiểu sao lại làm tim Cảnh Y Nhân đập nhanh, vì áo com-lê bên ngoài của Lục Minh đang mở ra nên mặt cô sắp dán lên áo sơ mi của anh rồi.
Trong hơi thở của cô bỗng chốc tràn ngập thứ mùi hương nhàn nhạt chỉ thuộc về Lục Minh.
Trong chớp mắt, mặt cô lại đỏ bừng lên.
Khi Lục Minh đứng dậy, thấy Cảnh Y Nhân đang thẫn thờ, anh nhẹ giọng nhắc nhở: "Đi thôi."
Cảnh Y Nhân lấy lại tinh thần, có chút ngạc nhiên: "Đêm nay chúng ta không ở đây ạ?"
"Ngày mai còn đi làm nên không ở lại đây." Nói rồi Lục Minh bước tới lấy điện thoại di động đang để trên kệ ti vi, mở máy lên.
Phút chốc, điện thoại nhảy ra mười mấy thông báo.