Trở lại đại sảnh, Cảnh Y Nhân không về chỗ ngồi mà đi thẳng đến chỗ chiếc đàn dương cầm mà Lý Đồng đang đứng cạnh. Cô dừng lại trước chiếc đàn, rồi xoay người đối mặt mọi người.
Cô bình tĩnh mở miệng hỏi: "Xin hỏi ở đây có bao nhiêu người biết đánh đàn dương cầm? Xin hãy giơ tay lên."
Bạn bè thân thích của thủ trưởng không phải là người giàu có thì cũng là người tôn quý, rất ít người không biết chơi đàn. Cho nên khi Cảnh Y Nhân vừa dứt lời, mọi người mới đầu đều không hiểu cô có ý gì, chỉ biết nhìn nhau một lúc rồi chậm rãi giơ tay lên. Hầu như 90% đều giơ tay.
Người già nhất là chú họ hơn 70 tuổi của thủ trưởng cũng biết đánh đàn dương cầm. Người nhỏ nhất là một cậu bé trước mặt Cảnh Y Nhân, cậu đứng hẳn lên ghế mà giơ cao cánh tay.
Tiếng hô ngây thơ vang lên: "Cô ơi! Cháu cũng biết chơi nè."
Cảnh Y Nhân xoa đầu cậu bé: "Cậu bé năm nay mấy tuổi rồi?"
"Ba tuổi rưỡi ạ."